Hành trình để đến vạch đích VMM 2020 - cự ly 70km

VMM 2020 - Tôi đã trở lại.
PHẦN 1: Đường tới VMM 2020

Vietnam Mountain Marathon là giải chạy vượt núi có độ khó thuộc hàng bậc nhất Việt Nam, giải được tổ chức tại Sapa với rất nhiều các cự ly: 10km, 21km, 42km, 70km và 100km cho năm nay.

Vào năm 2019, cự ly 100km là con số mà tôi quyết định tham gia, nhưng đã Did Not Finish (DNF) ở khoảng km thứ 61 hơn với lí do bị chấn thương, nếu tiếp tục sẽ để lại hậu quả khôn lường nên tôi quyết định dừng lại, tại thời điểm đó là khoảng 7h30 sáng. Ôm nỗi tiếc nuối vì không hoàn thành được cự ly mà đã đề ra, tại thời điểm đó cảm thấy quá trình tập luyện có phần nhỉnh hơn năm nay, chỉ tiếc là đã không lường trước được chấn thương này và còn khá thiếu kinh nghiệm để đi những Race dài.
Tôi quyết định mình sẽ trở lại vào năm sau - 2020.

Sang năm 2020, vẫn giữ mục tiêu sẽ trở lại Sapa với cự ly 100km. Gặp vấn đề với chấn thương từ sau 1 giải Road đã khiến quá trình tập bị khựng lại, cân nặng đã tăng lên trầm trọng + dịch Covid khiến việc ko thể ra đường chạy đã khiến tôi khủng hoảng về cân nặng. Sau khi VN thiết lập lại trạng thái bình thường mới cũng là lúc để sắp xếp các kế hoạch tập luyện trở lại, chấn thương tới tận khi đó mới hoàn toàn bình phục, tới thời điểm này tôi vẫn lo ngại và chưa dám đăng ký lại cự ly khốc liệt này.
Trước thềm VMM 2 tuần là lúc mà tôi được cấp Quota để đi chạy, lúc đó thì mình biết con số 100 là vô cùng mạo hiểm để có thể tham gia, nên tôi quyết định với con số 70. Sau đó vài ngày mình vô tình tìm được bib chạy, may mắn là chiếc Bib này có thể transferred để về tới tên chính chủ, rất biết ơn chị HienKa đã giúp em kết nối để có được chiếc bib chính chủ.

Tại sao lại là cự ly 70km, mà không phải 100km để revenge cho 2019?? 
Câu hỏi này mình được rất nhiều anh chị em bạn bè hỏi.
Như tôi đã kể ở trên, với khủng hoảng về cân nặng nên tôi đã khá vất vả cho công cuộc đưa cân nặng về mức tiêu chuẩn (cái này ai từng gặp mình thời gian trước-sau khủng hoảng sẽ nhận thấy rõ). Vì tập chạy Road nhiều quá nên tôi cũng không có thời gian để tập Trail, đặc biệt là tập bổ trợ các nhóm cơ liên quan hỗ trợ cho môn Trail, không chạy dốc, không leo cầu thang,...Dù có lên Đồng Đò tập vài lần nhưng cũng từ khá lâu rồi và các buổi tập đó đều mang tính chất easy, không có chút hardcore nào, đi núi Dinh cũng vậy, tất cả đều là bài easy, tất cả đều là con số 0, nhưng với quan điểm của mình, khi đã quyết định điều gì thì phải chịu trách nhiệm với những gì xảy ra từ quyết định đó.
Cuối cùng tôi vẫn lựa chọn cự ly 70km trong ngưỡng "an toàn" thay vì "mạo hiểm" với 100km, thậm chí trong thời điểm mình cầm trong tay bib 70, tôi vẫn thấy khá mạo hiểm!!.

Trở lại với Sapa, hầu hết các giải trong năm 2019 đều đã bị hoãn từ rất sớm vì Covid-19, VMM cũng không ngoại lệ, thay vì lịch ban đầu là cuối tháng 9 thường niên thì nay bị rời sang tháng 11, tháng của giá rét với những cơn gió mùa Đông Bắc tràn về lạnh tê tái, đây là ký ức của mình mỗi khi mùa đông về. Việc mọi người rục rịch đi sắm áo gió, áo khoác cho VMM khiến tôi càng thêm lo lắng, không biết Sapa lạnh cỡ nào cho đến khi gần tới ngày Race, những hình ảnh được truyền thông về từ những người lên trước khiến mình cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều: "Sapa có nắng đẹp, lạnh vào đêm và sáng sớm và nắng đỉnh điểm vào giữa trưa".
Điều này khiến tôi càng thêm phấn khích dù bên cạnh vẫn còn đôi chút lo sợ.

Anh Vũ Văn Hiếu, 1 người anh của tôi và cũng là 1 người chạy rất tốt, lâu rồi chúng tôi mới gặp lại nhau, chụp hình kỉ niệm tại Expo của giải

Hình ảnh có thể có: Hiếu Vũ Văn và Nguyễn Mạnh Tuấn, mọi người đang đứng, giày, trẻ em, bầu trời và ngoài trời

Kế hoạch cho ngày Race:
Thực tế là tôi không có chuẩn bị 1 kế hoạch cụ thể nào trong đầu cả, dù thấy khá nhiều những người đi Ultra (cự ly >42km) gồm 70 và 100 đều chuẩn bị rất kĩ lưỡng, mang cho mình "phao" và có kế hoạch dinh dưỡng đầy đủ.
Lúc này khoản dinh dưỡng mình mới mường tượng được ra là sẽ mang những gì nhưng cũng chưa có pack ngay, dù có được bạn bè gửi 1 số mẫu "phao" để tham khảo mà tôi cũng chỉ xem qua và lắc đầu ngao ngán, vì tập luyện theo các kế hoạch này là cần tập từ trước để xem sức tới đâu còn phân bổ, giờ vào Race mà theo thì ko biết có theo được không, mà tâm lý khi không theo được plan đã đề ra từ trước đó thì sẽ rất dễ sinh ra những cảm xúc tiêu cực.
Tôi quyết định sẽ đi theo cảm nhận thực tế của bản thân vào ngày Race, khỏe thì đi nhanh hơn mà có đuối thì sẽ đi chậm hơn chút, mục tiêu sẽ là hoàn thành trước khi mặt trời khuất xuống núi (Target dưới 15h) và không chấn thương.

Năm nay tôi tham gia VMM với tư cách là 1 chiến binh nụ cười, chạy và ủng hộ gây quỹ cho tổ chức Operation Smile.

Hình ảnh có thể có: 13 người, bao gồm Khương Trần, Nguyễn Mạnh Tuấn, Ngoc Anh Hoang Vo, Thuy Sammy, Bê Nguyễn và Linh Lai Vũ

Tâm lý trước ngày Race:
Việc chuẩn bị 1 tâm lý thoải mái với sự tự tin là điều kiện cần và đủ, nhưng trước Race là 2 đêm thiếu ngủ trầm trọng của mình, nhưng tôi nghĩ là mình sẽ vượt qua được rào cản này vì đã phải chờ tận 1 năm để có thể quay lại nơi đây, được trải nghiệm trên cung đường này 1 lần nữa và để đi trọn vẹn cung đường, nhất là những đoạn mình chưa đi qua, điều mà năm ngoái tôi đã thất bại.
Công việc bận rộn ở Expo cả ngày trước ngày Race nên cũng đã khá mệt, cả ngày cùng team hỗ trợ những runners khác, để củng cố thêm về đồ dùng, đặc biệt là dinh dưỡng cho những ai còn thiếu đang phải loay hoay đi tìm mua.
Tôi tranh thủ đi lấy bib vào buổi trưa, vào giờ mà đa số mọi người đều đã đi ăn để có thể làm thủ tục lấy bib nhanh nhất, vì đã có kinh nghiệm nên tất cả mọi giấy tờ liên quan mình đều đã chuẩn bị sẵn từ nhà và chỉ việc xuất trình ra lấy bib.

Ca sĩ Đức Tuấn ghé thăm quầy booth của Activ tại Expo của giải.

Hình ảnh có thể có: 2 người, bao gồm Nguyễn Mạnh Tuấn, mọi người đang đứng, giày và ngoài trời

Cuối ngày về cũng chỉ kịp đi ăn, sau đó về lên bộ đồ để nửa đêm có thể thức dậy xách lên và đi, lúc đố tôi cũng không kịp ra tiễn những chiến binh 100km lên xe ra vạch xuất phát.
Đồ dùng mình chuẩn bị để mang đi gồm:
- 2 đôi giày Trail: 1 đôi Altra và 1 đôi Hoka
- 2 đôi tất xỏ 5 ngón Injinji loại Trail
- 1 cặp bó calf chân của CEP
- 1 combo quần short + underwear của T8
- 1 Naked Belt thần thánh để đựng đồ vòng quanh bụng.
- 1 cặp gậy của Gipron, trợ thủ đắc lực khi leo dốc, xuống dốc.
- 1 áo khoác gió để giữ nhiệt.
- 1 áo phông mặc ngày chạy, đáng nhẽ mang 2 cái nhưng vì sự cố nên quên.
- 1 mũ lưỡi trai có vành rộng của Ciele, giúp giữ mồ hôi và tránh nắng
- 1 đèn pin đội đầu của Ledlenser, không mang pin dự phòng nên cũng khá mạo hiểm nếu có sự cố xảy ra với pin dù mình đã test pin thực tế trước đó vài ngày và thấy cũng ổn.
- 1 đồng hồ GPS của Coros có nạp sẵn map 70km, full pin 100%
- 5 gói năng lượng Tailwind + 5 gói Spring Gel + 2 Crampfix (thuốc diệt chuột rút) + 1 gói Trail Butter cỡ lớn và 2 gói Rebuild của Tailwind (như mang 1 bách hóa di động trên người).
- 1 vest nước loại 12L của Oxitis chứa tất cả các loại dinh dưỡng ở trên
- 1 cặp calf tay chống nắng (chống lạnh luôn từ đêm trước khi trời sáng)
- Mang đi 200k tiền lẻ để mua đồ ăn, nước uống bổ sung dọc đường
- 1 cặp găng tay mỏng dự phòng thời tiết đêm quá lạnh.
- túi Zip đựng điện thoại và những đồ dễ bị hỏng khi dính nước.
- túi đựng đồ để gửi ở CP4 nhằm giảm tải việc mang quá nhiều đồ đi từ đầu.
- Quan trọng nhất là không quên mang Vaseline (thiếu cái này mà VMM 2019 mình DNF).

Tất cả đều được chuẩn bị sẵn sàng, đếm ngược cho tới giờ xuất phát.

Hình ảnh có thể có: mọi người đang đứng và giày

Bib chạy năm nay

Không có mô tả ảnh.

Và vì DNF nên năm ngoái tôi không có bài note nào, đây cũng là 1 phần động lực để mình finish năm nay để có thể nói lên tất cả cảm xúc của một người lần đầu finish giải cự ly ultra 70km.
*************
Cũng đã tròn 10 ngày kể từ ngày tổ chức cuộc thi, đến hôm nay mình mới có thời gian rảnh để có thể note lại những cảm xúc của 2 ngày hôm đó, 1 mùa giải đi qua chỉ có những trải nghiệm là còn mãi!

(Còn tiếp phần 2)

Bật chế độ đi giải, Race mode: ON

Link bài viết gốc phần 1:

 

PHẦN 2, Tập1: Mục tiêu hoàn thành - Vạch đích thẳng tiến (*)

 

Từ việc suýt bị DNS:

Sau khi soạn sẵn đồ bỏ riêng ra và đi ngủ, không quên đặt chuông báo thức lúc 0:30a.m để dậy chuẩn bị những thủ tục cần thiết và ra xe BTC, bạn tôi còn rủ dậy từ 11:30pm để đi ăn cháo , nhưng không, tôi phải ngủ, ngủ thêm được 10p cũng phải ngủ.
Nhưng thực tế không như lý thuyết, không phải lúc nào mọi việc cũng thuận lợi như mình nghĩ, tôi đã ngủ "quên", nếu như không có boss Sơn Hoàng đập cái vào người gọi dậy thì chắc tôi đã ngủ tới sáng, đã Did Not Start (DNS), lúc này đồng hồ báo 1:30a.m.
Dường như sự thiếu ngủ từ 2 hôm trước đã khiến tôi rơi vào trạng thái ngủ sâu, báo thức điện thoại kêu cũng ko làm mình dậy nổi, nếu thực sự mà DNS vì ngủ quên thì đây có lẽ là bài học đắt giá và khiến tôi tiếc nuối nhất cho năm nay.

 

Thẳng tiến tới Startline:

Sau khi ngồi dậy, não tôi như được kích điện, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là:" Chết rồi, 1h30 xe chạy", ngay lập tức tôi khoắng, phải dùng từ khoắng vì thật sự lúc đó tôi rất là rối, tốc độ thu lượm đồ để đóng gọn vào túi mang ra xe như x2, x3 lần lên, vội vội vàng vàng, vừa lượm đồ vừa suy nghĩ thật bình tĩnh để không được bỏ quên bất cứ 1 món đồ gì quan trọng, nếu bỏ quên đồng nghĩa với việc gặp bất lợi trên đường chạy vì thiếu đồ, có thể sẽ phải DNF!!
Hai anh em mau chóng pack đồ ra sân quần Sapa, nơi xe của BTC sẽ đón các VĐV và đưa tới cổng Topas Ecolodge, là nơi đặt vạch Startline.

Đang đi bộ nhanh ra thì gặp 1 anh runner khác đi ngược lại hỏi phải 70 không, "dạ đúng" được trả lời rất nhanh từ mình, anh bảo xe BTC đi hết rồi, cảm thấy hốt hoảng lần 1. Ngay sau đó thấy 1 chiếc Taxi nên lập tức vẫy và nói, anh cho em tới Topas Ecolodge nhanh nhất có thể, 2 anh em sau đó lên xe và đúng như yêu cầu của mình, chiếc Taxi chạy 1 cách nhanh nhất tới địa điểm xuất phát....
Chiếc xe đi quá nhanh đến nỗi, nó đã gần như vượt được hết các xe chở VĐV của BTC dù cho mình khởi hành từ sân quần trễ hơn 15'. Hậu quả để lại là 2 anh em thi nhau muốn ói khi đang ngồi trên xe, nghĩ lại thấy thấy rợn vì phải chịu cái cảm giác kinh khủng đấy hơn 30', mình không dám ăn 1 cái gì vì sợ sẽ ói trước khi bắt đầu Race mất, hốt hoảng lần 2.

Rồi cũng tới Topas Ecolodge, xuống xe đã thấy khá nhiều chiến binh 70km đã tập trung để khởi động, trò chuyện, chụp ảnh và gửi đồ, không quên thanh toán tiền xe Taxi hết 400k (hên là mang đủ tiền, vì dự định ban đầu là mang đi 200k).
Thẳng tới khu vực gửi đồ, nhận ra khá nhiều gương mặt thân quen, đều là những ace runners trải dài từ Bắc vào Nam, tất cả đều chung 1 niềm đam mê với chạy bộ, chỉ khác là mọi người có mặt ở đây với những mục tiêu khác nhau. Gửi đồ xong, cảm nhận thấy thời tiết không lạnh lắm, tôi quyết định chiếc áo gió khoác gió ở ngoài ra vì nó khá vướng, cảm giác hơi lạnh nên nhanh chóng đeo calf tay đã chuẩn bị từ trước, nếu có mưa sau đó thì tôi cũng chấp nhận, vì mình đã quyết như vậy rồi.!

Một luồng suy nghĩ khác, liệu có nên mang vest? Vì tôi dự tính là không mang vest ngay từ đầu, khá nóng và vướng, gần 1 năm nay tôi đã tập để làm quen với việc không mang vest nước, sáng dậy vội thế nào lại quơ mang đi luôn, cuối cùng quyết định sẽ mang đi từ đầu rồi sẽ gửi lại ở CP4.

Activ Team tham dự cự ly 70km, trước giờ xuất phát

Hình ảnh có thể có: 5 người, bao gồm Nguyễn Mạnh Tuấn và Zenith Huynh, mọi người đang đứng và ngoài trời

 

Quay ra thì gặp ngay Linh Cam và Quynh Dang đang ngồi gần đó, không quên hỏi thăm và động viên nhau, tiện mình xin luôn 1 vài mẩu bánh mì từ a Linh, ăn kèm với thanh Bar đã chuẩn bị sẵn để lấy năng lượng. Gặp những chiến binh đến từ SG: Huong NguyenMai Quang TrungTuyền Kim,... lại qua chúc mọi người có 1 Race có những trải nghiệm tốt, họ cũng không quên hỏi tôi sao không thấy lạnh mà ăn mặc thế kia, " em quen rồi" là câu trả lời tốt nhất mình có thể đưa ra lúc đó :)), mình thích tập và đi Race trong thời tiết mát lạnh hơn là nóng.

Rồi cũng sắp tới giờ xuất phát, tôi nạp đủ nước ở 2 bình 500ml, 1 bình nước trắng và 1 bình pha đặc bột năng lượng của Tailwind, ra chụp hình với team Activ và vài người quen rồi cùng xếp hàng sau Startline chờ David Lloyd - Race Director của giải đếm ngược thời khắc bắt đầu.
Tôi có may mắn được đứng cạnh a Nguyen Dang Trung - cũng là nhà vô địch của cự ly 70km lần này, có thể là được hưởng ké 1 chút năng lượng từ anh mà ngày hôm đó tôi chạy như 1 người khác, sau giải tôi mới hiểu cảm giác Race Mode: ON nó như thế nào (tạm dịch: lên đồng)

Được tiếp thêm năng lượng từ nhà vô địch năm nay. 

Hình ảnh có thể có: Nguyen Dang Trung và Nguyễn Mạnh Tuấn, ảnh cận cảnh

Hiệu lệnh xuất phát, cuộc hành trình của những chiến binh:

Giây phút hồi hộp và phấn khích nhất đã tới, 3....2....1.... Gooooo
Gần 200 con người lao đi trong màn đêm tĩnh mịch, đèn pin rọi sáng cả 1 vùng như những 1 hàng dài đom đóm phát sáng trong đêm.
Nhiều người đã bung sức để thoát khỏi đám đông ngay từ đầu, tôi thì vẫn giữ như in chiến thuật, cũng là kinh nghiệm xương máu của mình, không khởi động kĩ thì cứ chạy chậm 1-2km đầu xong mới lên dần về Pace theo sức của mình.
Trời lạnh + vận động liên tục khiến cảm giác nóng và lạnh đan xen, với 1 cuộc phiêu lưu dài ở phía trước khiến tôi không khỏi phấn khích, vui sướng.
Có thể nói VMM mọi năm luôn là 1 sự kiện Trail Festival của Trail Runners trên toàn quốc, gặp được những người quen là điều mừng mà gặp những người lạ thì lại là cái duyên.

Khởi động được hơn 2km thì gặp em Tuyền Kim và 1 số ace của nhóm T.A.C trước khi đẩy tốc độ lên đúng với sức của mình, không quên động viên nhau trước khi mình vượt lên đi trước.
Xa xa nhìn 2 cái bóng đang đi khá chậm, đoán luôn đây là 2 chiến binh của 100km, tới gần thì nhận ra ngay là 2 người anh chị ở HN mà mình lâu lắm không gặp anh Đặng Quang Huy và chị @Nguyễn Tuyết Mai chào hỏi và không quên động viên nhau.
Vào Race mình hơi bị thừa năng lượng, rất thích động viên và giúp đỡ người khác.

Lúc này tôi chỉ muốn nói chuyện với mọi người vì mình biết, lát băng xuống đoạn đường thuần Trail đi thì sẽ tự độc thoại với bản thân là chính.
Tiếp tục đi thì gặp em Nhã Hồ, 1 runner đến từ Cần Thơ, lúc mình đi bộ thì em khích mình chạy nhanh lên và sau đó là mình chạy đi mất luôn :))
Trước khi gặp Phong Thanh Nguyen thì tôi đã gặp Do Tuong Duy từ trước đó, kèo đấu này chưa bao giờ hết hot tại T.A.C, cả 2 cùng đi du đấu cự ly 100km.
Trước khi đi hết đường nhựa và xuống dốc, tôi có gặp Quang Nguyễn, 2 anh em chạy cùng nhau 1 đoạn cho đến khi lên dốc và tôi lại đi trước.
Cứ leo lên và đi trong rừng 1 đoạn cho đến khi leo qua vài con dốc để vào 1 bản làng, tôi gặp chị Huong Nguye, chị bảo đang bị đau chân và sẽ cố bám theo em, kết quả là tôi cũng lại đi mất để thẳng tiến tới CP1.

Bước vào đường Trail Technical

Hình ảnh có thể có: 2 người, bao gồm Nguyễn Mạnh Tuấn, mọi người đang đứng và ngoài trời

Vừa đến CP1 thì gặp anh Hiếu Vũ Văn của cự ly 100 chuẩn bị rời đi, a trao lại lon Coca của mình và động viên: "Em chạy nhanh đấy" khiến tôi như thêm phần tự tin, trong lúc lấy nước và ăn hoa quả cũng có gặp thêm 1 vài anh em khác, anh Leo Cao, anh Quang Loc Tran MMA cự ly 100 và 1 vài người khác, tiếp tục lên đường mục tiêu CP2 sau khi nạp xong đủ nước và ăn hoa quả, đường lên dốc tôi luôn lấy gậy ra chống để đi lên, xuống dốc và đường bằng là chạy với tốc độ mình cảm thấy ổn.

Trời từng lúc càng trở nên sáng hơn, dấu hiệu 1 ngày nắng nóng sắp tới, tôi tranh thủ tận hưởng bầu không khí mát lạnh lúc đó. Khi Race Mode chuyển sang trạng thái ON thì cảm giác bất cứ ai đi ở ngay phía trước mình cũng muốn vượt hết, tranh thủ chụp vài tấm hình và check message xem những lời động viên của mọi người từ tối qua xong là tới bản Cát Cát.

Bầu trời Sapa lúc 6a.m, mặt trời chuẩn bị ló rạng, báo hiệu 1 ngày nắng nóng sắp tới

Hình ảnh có thể có: bầu trời, núi, đám mây, thiên nhiên và ngoài trời

Tại đây mình có gặp lại khá nhiều người quen từ Activ Runners mà đã lâu rồi chưa có gặp lại nhau, Chị Thuy Sonia, anh Ta Duc Anh, Anh Van Ngo, Trà My và 1 vài người khác rồi thẳng tiến tới CP2, mình đánh giá quãng đường từ CP1 tới CP2 của cự ly 70 khá là dễ chịu bởi bầu trời chuyển từ đêm qua ngày, chạy qua rất nhiều nơi có cảnh đẹp, không khí lại trong lành.

Rồi cũng tới CP2, khuôn mặt lúc này nở nụ cười rạng rỡ, trái ngược so với năm ngoái, tới đây là mình đã dính chấn thương rồi, gặp NAG là phải cố cười cho qua. Tới đây thì gặp lác đác người hơn, không còn đông như ở CP1, Nguyễn Trung Đức đã nhận ra ngay mình và 2 thằng không quên cà khịa nhau , năm nay Đức đi làm Crew-Support tự do và truyền thông những thước phim, hình ảnh về các hội nhóm cho mọi người cập nhật tình hình.
Tới đây mình vẫn chưa sử dụng hết bình năng lượng đã chuẩn bị từ trước, tiếp tục pha loãng và đổ thêm nước để đi tiếp đến CP3, trời lúc này đã có những tia nắng lên từ xa, đồng hồ lúc này khoảng 6h hơn, mình vẫn nhớ như in lời của anh Leo Cam, phải tới CP3 trước khi đội 42 xuất phát không là tắc đường ở trên Ô Quy Hồ, và mình lại tiếp tục lao đi.

Tạm biệt CP2, nơi mà mình dừng lại ở năm ngoái, mình lấy tất cả phấn khích để chạy tiếp, gặp anh Tôn Thất Quang cùng cự ly 70, mình cùng anh vượt qua đoạn đường bằng dài vài km trước khi lên đồi Ngô, từ đây tất cả đều là trải nghiệm mới, năm ngoái không biết đồi Ngô trông như nào thì năm nay mình đã được trải nghiệm toàn bộ. Lúc leo lên thì vô tình gặp lai anh Hiếu, anh Thái Nguyễn và cậu em Khương Trần đang nghỉ ngơi, đội 100km lúc này cũng đi được khoảng 60km, cũng đã hơn nửa chặng đường rồi, nhưng chặng đường dài hơn đang ở phía trước, thử thách bây giờ mới thực sự bắt đầu với đội 100km.
Mọi người cùng nhau leo lên đỉnh của đồi Ngô rồi mình xin phép đi trước, giây phút đó mình biết cả 3 người sẽ có thành tích tốt tại VMM năm nay vì lúc đó còn khá sớm.

Đồi Ô Long nằm trên đoạn từ Cp2 tới Cp3 của giải, cảnh sắc thật sự tuyệt vời.

Hình ảnh có thể có: núi, bầu trời, đám mây, thiên nhiên và ngoài trời

Hình ảnh có thể có: Tôn Thất Quang và Nguyễn Mạnh Tuấn, ngoài trời

CP3 dần hiện ra, đây có lẽ là CP sơ sài nhất vì thấy cái gì cũng thiếu , nhưng là 1 CP quan trọng vì cần nạp đủ đồ trước khi bắt đầu đi qua dàn SuSu để lên đỉnh Ô Quy Hồ - 1 trong tứ đại đỉnh đèo hiểm trở bậc nhất Việt Nam. Lúc này thấy 1 vài bạn VN, rồi rất nhiều Tây phi xuống từ 1 đường khác, lại gần hỏi thì hóa ra đây là top đầu của 42km, may mắn vì không bị tắc bởi đường nhỏ và team 42km rất đông và hung hãn.

Leo tới mỏi cả đùi cũng gần lên tới đỉnh cao nhất của cả chặng đường, đường lên đỉnh chủ yếu gặp toàn các bạn Tây, chạy rất nhanh của cự ly 42km, có gặp anh Quang Tong Hong và chị Hang Le Tham Thuy và cùng nhau đi 1 chặng. Trên đỉnh Ô Quy Hồ gió thổi lồng lộng, cảm giác mà ai dễ bị cảm lạnh mà lên đây khả năng sẽ dính ngay vì gió thổi rất mạnh mang theo rất nhiều hơi lạnh, dù lúc này nắng đã lên..

Hình ảnh có thể có: núi, bầu trời, đám mây, ngoài trời và thiên nhiên, văn bản cho biết 'AC PHAM PHUONG Vietnam Mountain Marathon VMM2020- A-2 22/11'

Trên đỉnh cảnh rất đẹp, chỉ kịp lôi máy ra chụp vài tấm rồi đi tiếp, không nán lại quá lâu, ở đây gặp anh ca sĩ Duc Tuan (Tuấn Sapa) nên 2 anh em lại có cơ hội lên hình với nhau trên đỉnh cao nhất của toàn chặng, cảnh đẹp ở đây không thể chê vào đâu được, nếu có thể mình muốn nán lại đây 1 lúc lâu.

Chụp cùng ca sỹ Đức Tuấn, anh chạy ở cự ly 42km với thành tích khá tốt.

Hình ảnh có thể có: Pham Duc Tuan và Nguyễn Mạnh Tuấn, mọi người đang đứng, núi, bầu trời, ngoài trời và thiên nhiên
Leo nhiều rồi bây giờ đến xuống, con dốc dài vài km cực kì gắt, đây là con dốc gắt nhất mà mình từng chạy Trail, năm ngoái lên Sapa tập ở đoạn này mình còn đi lò dò thì năm nay theo chân 2 bạn Tây mình downhill xuống rất nhanh nhờ nhìn theo bước chân 2 bạn ấy tiếp đất. Anh Tuấn khi nãy vượt trước mình 1 chặng dài giờ mình lên say Hello lại, downhill theo 2 bạn Tây rất nhanh, hết sức tập trung, cũng nhờ đợt này tôi giảm cân nặng xuống kha khá rồi nên mới có thể đổ dốc mà ít gặp khó khăn như vậy, 1 phần cũng nhờ đôi giày mới có độ bám tốt nữa nên tôi càng thêm tự tin. Cho tới gần cuối chặng dốc thì cảm giác đầu gối mình bắt đầu yếu do quá tải lực, đây là hậu quả của việc không tập tành gì nên đã có 1 pha ngã lộn cổ đúng nghĩa vì không làm chủ được tốc độ do chân quá mỏi rồi, pha ngã vào bụi cây mềm gần đó nên mình không sao, bắp chân chuột rút 1 bên không thể tự lật lại được, tình hình lúc đó cứ như con rùa nằm ngã ngửa không thể tự xoay người lại được, biết ơn anh Tran Minh Hoang đã giúp kéo em lên và xoay ngược lại :)). Ngồi bệt ra 1 lúc chừng 2 phút mình đứng dậy đi tiếp. Trước khi có thể tiếp tục chạy bình thường thì tôi đã có khoảng thời gian phải đi rón rén xuống dốc đề phòng chuột quay trở lại, vượt qua vài chặng dốc, đường bê tông và xuyên qua 1 bản làng nhỏ khác, băng qua 1 vài con suối nhỏ cho tới khi chân khỏe lại.

1 góc nhìn từ trên đỉnh cao nhất của toàn chặng!!

Hình ảnh có thể có: núi, bầu trời, ngoài trời và thiên nhiên

Hình ảnh có thể có: bầu trời, núi, đám mây, ngoài trời và thiên nhiên

Hình ảnh có thể có: Nguyễn Mạnh Tuấn, đang đứng, bầu trời, núi, ngoài trời và thiên nhiên

Sau đó tiếp tục phăm phăm lao về CP4 giữa thời tiết nắng nóng, lúc này ở km số 37-38 gì đó, gặp lại Nguyễn Trung Đức ở đây, best Crew - Support ở giải này.

Lúc này mình gỡ chiếc vest chạy và hoàn toàn sử dụng belt của quần T8 kết hợp với Naked belt thay cho Vest nước.
*********

Photo by Lưu Minh Khương, anh Xuan Do, anh Nguyễn Khắc Chiến, anh Phạm Phương, Team Activ Media và IMsport.

(Còn tiếp phần cuối)

Link bài viết gốc phần 2:

Link bài viết gốc, mọi người có thể đọc chi tiết hơn ở đây:

 

 

 


PHẦN 3, cũng là phần cuối: Nắng nóng đỉnh điểm - cuộc chiến bây giờ mới thực sự bắt đầu!

 

Đường tới CP4:

Sau con dốc dài vài km chỉ có xuống và xuống, trong trí nhớ của tôi thì đó là 1 con dốc cực vì gắt và trơn trượt, có độ khó rất cao, nếu bạn đụng độ phải con dốc này khi mà gối đang bị chấn thương, giày trơn trượt không có độ bám tốt, kĩ năng dổ dốc của bạn chưa được tốt hoặc đơn giản chỉ là sợ ngã khi xuống dốc thì đây đúng là 1 thử thách thực sự dành cho bạn.

Xuống với bản làng, chạy băng qua các nhà dân thì tôi đến CP4, tôi đã chờ khoảnh khắc này từ lâu để có thể chuyển đổi vest nước qua chỉ sử dụng belt. Quá trình này khá mất thời gian vì tôi phải tính lại sẽ mang những gì và sẽ bỏ lại đồ gì ở đây để BTC gửi về Finishline, trong lúc gỡ đồ ra từ Vest thì tôi cũng tranh thủ nạp thêm 1 gói gel Spring, 1 gói Rebuild của Tailwind, 1 cốc súp ấm từ BTC và mua thêm 1 lon Coca uống hết ngay lúc đó.

Hậu quả là tôi bị nặng bụng vì ăn uống quá nhiều trong 1 khoảng thời gian ngắn, lúc này gặp lại anh ca sĩ Duc Tuan và một vài anh em khác, họ chuẩn bị khá nhanh và đi tiếp trong khi mình đang chuyển đồ và pha thêm gói năng lượng Tailwind mới, lúc này đồng hồ báo khoảng 38km thì phải, cũng đã được hơn nửa đường, thời gian trôi qua lúc này khoảng được 7h (không nhớ rõ lắm) vì từ khúc đổ dốc xong bị ngã là mệt nên trí nhớ không còn được như nửa đoạn đường đầu.

Tiếp tục lên đường đi đến CP5, tôi gặp Oly Ly ở cự ly 42km, cũng là bạn chạy với tôi ở HN, cũng là người về vị trí thứ 3 nữ của cự ly 42km, nhưng tôi không thể theo kịp cô ấy vì tôi đang bị nặng bụng mà, phải đi bộ cho tiêu bớt.
Vượt lên tôi là anh Phạm Ngọc Đức(Katty Phạm) tới từ SG - chuyên gia Cosplay Son Goku khi đi chạy ở các giải, 2 anh em có đi cùng nhau 1 đoạn dài cho tới khi băng qua cây cầu tre, qua 1 cánh đồng và tôi lại xin đi trước.
Lại tiếp tục đi thì gặp lại Ly, uphill thì tôi vượt nhưng ở đường bê tông thì tôi lại bị vượt lại, trời nắng chang chang trong khi đoạn này cứ phải leo dốc lên liên tục, dù cơ tay sau khá yếu do không tập nhưng có cặp gậy Gipron nhẹ nhất thế giới làm trợ thủ đắc lực nên tôi cũng vượt được khá nhiều người khi lên dốc.

 

CP4 - CP5:

Ở đoạn này, CP4 sang CP5 là lúc tôi cảm thấy mệt nhất vì nắng lên thẳng đầu mà đường thì không có bóng cây, cứ vậy phơi cái mặt đi lủi thủi, leo mãi rồi cũng phải xuống, tôi chạy 1 mạch xuống dốc cũng khá dài và nó là dốc đứng bằng bê tông, ở đoạn này năm ngoái đi test đường tôi chỉ dám đi bộ từ tốn thì năm nay đã có thể chạy, dù cho bê tông dội lực lại khá là đau chân. Xuống cuối dốc là 1 con đường quốc lộ, các xe lớn chạy tốc độ cao ầm ầm, tôi và những anh em khác phải chạy sát bên làn giữa thời tiết nắng cực độ, khá là nguy hiểm nhưng đó cũng là trải nghiệm mà tôi chưa từng có trước đây.
Để ý có 1 vài chiếc xe khách, xe con đi qua mà nhìn ánh mắt những người ngồi trên xe nhìn chúng tôi cứ như bọn điên, nắng chang chang mặc cả đống đồ che kín mít chạy ngoài quốc lộ :)), bụi từ xe đi đường và bụi từ công trình đang xây gần đó khiến mình cảm thấy thật khó chịu, đoạn này đi khoảng hơn 1km rồi rẽ đi qua con suối, băng qua cánh đồng có những ruộng lúa bậc thang, đường đi bé bằng nửa người đi, phải đi thăng bằng mới qua được.

Chạy thêm 1 đoạn trong bản làng, xuống 1 vài con dốc tôi thấy quen thuộc, khi đó mình biết đã sắp tới CP5, trời lúc này nắng rất nắng, dù mới có hơn 10h. Nhìn thấy 1 con đường quốc lộ khác, chạy qua đây là tới CP5, đây hẳn là 1 CP đông vui nhất, nhộn nhịp nhất vì ở đây là nhà dân, có vài nhà bên cạnh cũng đều bán hàng, các Supporter ở đây cũng tập trung rất đông, đặc biệt có đội support của nhóm LDR cũng ở đây, Nguyễn Trọng Nguyên đã nhanh chóng nhận ra tôi và hỏi han, giúp tôi lấy 1 bát mì tôm trứng trong khi tôi nạp lại nước điện giải và ăn hoa quả.

Tôi cũng gặp rất nhiều các anh chị em cự ly 100, 42 ở đây, 1 vài người 70 vừa mới rời đi, ăn vội bát mì trứng, tôi lại tiếp tục lên đường, không quên dắt trong belt mấy quả quýt và chuối để ăn dọc đường.
Đoạn này năm ngoái tôi chưa được đi, toàn bê tông là bê tông, chắc phải đổi tên giải là Bê-Tông Trail Marathon mất, mà lại toàn uphill, tôi lại rút cặp gậy từ trong belt ra để chống khi lên dốc, gặp lại Ly 1 lần nữa, cô ấy đã vượt qua khi tôi đang ngồi ăn mì ở CP5, lúc này cô ấy đã mệt nhưng trông tôi lúc đó còn mệt hơn nhiều.

 

CP5 - CP6:

Cầm cái Bib lên xem lược đồ độ cao thì thấy từ CP5 tới CP6 phải leo khá là cao, tôi đã lên dây cót cho tâm lý, trong đầu tôi lúc này văng vẳng lên những câu nói động viên từ 1 người bạn của mình, tôi tiếp tục nhớ lại lí do tại sao mình có mặt ở đây năm nay và tại sao tôi phải hoàn thành cuộc đua này, nếu thất bại lần này thì sẽ trở lên thế nào, sau 1 thoáng suy nghĩ vậy là lại có động lực to lớn để bước tiếp.

Sau khi đi đường bằng 1 đoạn đường đá lởm chởm, tôi bắt gặp khá nhiều anh em quen và 1 số runner khác, lúc này nhìn mọi người cũng đã khá mệt mỏi vì nắng nóng, lại gặp 1 con dốc cao không thấy đỉnh, chỉ thấy toàn là đường đất, nhìn vậy thôi là não tôi muốn đóng lại, muốn bỏ cuộc rồi vì khốc liệt quá, mọi người cùng nhau đi lên chậm rãi, từ từ cho tới khi gặp 1 quán nước của 1 chị dân tộc ở bên đường đang mời chào chúng tôi vào uống nước giải khát, bên cạnh là 1 lũ trẻ con chân tay lấm lem, da đen vì bêu nắng nhiều, cả hội gồm đủ cự ly 100-70-42 cùng nhau vào gọi những chai nước trong chậu có đá mới bỏ vào, tổng cộng tôi uống hết khoảng 3 chai nước đủ loại vì lúc đó cảm thấy quá nóng và mất sức rồi, cơ thể lâu rồi chưa thích nghi với nhiệt độ cao khi vận động như này do thiếu bài heat training.

Lúc này cứ gặp runner nào đi lên là tôi lại rủ vào đây uống nước giải khát, tất nhiên mọi người đều đồng ý vào ngồi luôn như vớ được vàng.
Ngồi 1 lúc tôi rời đi thì gặp anh Vu Hoang Le đi 100km, tôi cũng gặp khá nhiều người khác nhưng giờ quên hết rồi, phần vì mệt quá, phần vì sự kiện cũng trôi qua cũng được 1 thời gian nên tôi không thể nhớ chi tiết hơn, mua tặng anh lon Coca rồi 2 anh em cùng vài người khác tiếp tục lên đường. Đi cùng nhau 1 đoạn, trò chuyện trên trời dưới biển rồi tôi lại vượt lên đi trước từ lúc nào không hay. Leo qua vài con dốc lớn nhỏ, cả bê tông pha lẫn đường đất, chạy qua nhà dân, chạy qua 1 đường hẹp là 1 con suối nhỏ, qua 1 vài đoạn bê tông rồi cũng tới CP6, cảm nhận từ CP5 tới CP6 thực sự khắc nghiệt với tôi.

 

CP6 - CP7:

CP6 là 1 nhà dân khá lớn và đông người, có nhiều đội support ở đây, tôi cũng có gặp vài người quen nhưng giờ cũng quên hết rồi, nhớ mỗi gặp CT Lê Hồng Nhật của Greenstar Runners, không quên trò chuyện với anh 1 hồi và nạp đủ dinh dưỡng để đi tiếp. Vừa xuất phát từ CP6 tôi gặp 1 anh mặc quần T8 đỏ giống tôi nhưng chùm kín mít nên tôi không nhận ra, nhưng biết là khách hàng của bên mình đây rồi :)). Lại gần thì tưởng ai, hóa ra là Mai Quang Trung, không ngờ cậu ấy đã chạy tới đây rồi, 2 anh em cùng nhau đi tiếp 1 đoạn cho tới khi đổ dốc toàn lê bê tông khúc khuỷu, ở đây thì có bóng râm rồi, là những cây tre vươn cao nên cảm thấy mát mẻ hẳn, sau khi đổ dốc 1 đoạn thì tôi lại mất hút giữa những con dốc bê tông - sở trường của tôi mà, nhưng tôi biết Trung rất khỏe và cậu ấy sẽ đuổi kịp mình nhanh thôi.

Khúc này đang ở CP6, nơi giao lưu rất đông các anh chị em runners ở mọi cự ly.

Tiếp tục đi và đi, tôi băng qua 1 nhà dân trước khi leo lên đi trên 1 cánh đồng, chạy trên cánh đồng lúa đã trụi, vượt qua những hàng rào bằng đá chắn đường. Ở đây tôi đã gặp các bạn chạy ở cự ly 21km nhiều hơn, đây là top sau bị tụt lại, đa số họ đều đi bộ lững thững giữa thời tiết nắng nóng khắc nghiệt. Đoạn này tôi chạy khá nhanh vì là đường đất bằng, vừa chạy vừa cố gắng xin đường bởi 1 con đường chạy nhỏ mà các bạn 21km lại quá đông, nhưng đoạn này là đoạn tôi cảm thấy thực sự dễ chịu khi mà đã thoát khỏi những con dốc cao thẳng đứng.

Chạy 1 hồi dài thì từ xa tôi nhìn thấy 2 bạn nữ mặc 2 bộ đồ rất đẹp và quen thuộc, gần tới nơi thì nhận ra đó là Phạm Dịu và Trần Thuỷ Tiên, 2 bạn ấy cũng nhận ra tôi ngay và tôi nán lại chụp 1 tấm với 2 người đẹp này, Dịu không quên cổ vũ tôi và nói 1 câu làm từ đoạn sau tôi lại càng chạy nhanh hơn: "Tún chạy đi khéo về được top lứa tuổi đấy", sau khi bái bai tôi lại phóng đi với tốc độ nhanh hơn nữa.

Hình ảnh có thể có: 3 người, bao gồm Nguyễn Mạnh Tuấn, ngoài trời và thiên nhiên

Có thể vì tôi tăng tốc khi chân đã mỏi, và cố gắng leo dốc nên cảm giác 2 bên đùi đã có cảm giác nhừ, tôi biết đàn chuột có thể hỏi thăm bất cứ lúc nào nên đã để gói Crampfix lên ngăn dễ lấy nhất. Đi 1 đoạn tôi được 1 anh nhận ra và gọi tên, tôi vẫn không biết là ai vì mặc áo TriO69 Hoàng Gia, mãi sau tôi mới nhận ra đó là MrLee Le Anh, cùng nhau đi bộ trò chuyện 1 hồi và tôi có gặp cả anh Truong Thanh Trung của cự ly 100km đang ngồi nghỉ, tôi cũng đặt mông xuống bãi cỏ luôn và không quên trò chuyện với mấy anh em 1 hồi sau đó xin phép đi trước.

Chạy 1 lúc tôi thấy cơ đùi giật giật, ngay lập tức rút gói Crampfix đã chuẩn bị sẵn ra để uống ngay, vị thật khó uống và chua, đến giờ vẫn còn rợn cái vị đó dù đã uống vài lần rồi, nhưng gần như ngay lập tức, chuột rời đi được lúc đó trước khi tôi cố chạy nhanh hơn để rồi lại bị chuột ghé thăm lại.
Lúc này các cơ đã mỏi vì leo quá nhiều, cũng chỉ vì mình lười tập nên nó vậy, tôi tự nhủ sau giải này mình sẽ phải tập chăm chỉ hơn để vượt qua những nỗi đau của cơ thể mà hiện tại mình phải chịu đựng.

Vừa chạy vừa đi bộ lững thững trong rừng, trên đường bê tông, trước khi tới được CP7 thì tôi gặp em Hao M Nguyen và chị Duong Tran đang ngồi nghỉ bên đường, trước đó tôi đang chạy tập trung nhìn dưới đất mà tới gần con chó đang nằm gần đó nên tôi giật mình khựng lại nhịp chân, tại giây phút đó tôi bị chuột rút ngay lập tức rất đau và phải ngồi xuống 1 lúc, phản xạ tốt quá cũng khổ thế đấy mọi người ạ...

 

CP7 - Finishline:

Đi bộ cà nhắc cà nhắc về CP7 để được chăm sóc ưu tiên vì team y tế thấy tôi mang bib 70, sau khi được xoa bóp 1 lúc thì tôi lại tiếp tục đi, vừa quay lại thấy Trung vừa tới CP7, mà lại trong cùng hạng lứa tuổi, như 1 viên thuốc kích thích, tôi lại tiếp tục phóng đi khỏi tầm mắt của hắn :))

Từ CP7 tiếp theo sẽ là leo đỉnh Silver Stone huyền thoại, dọc đường là rất nhiều các bạn 21km đang leo lên đỉnh khiến tôi gần như phải xin đường liên tục. Các bạn cũng rất Nice, nghe tiếng bước chân chạy, tiếng thở hổn hển là cũng sẵn sàng nhường đường cho mình. Leo mãi rồi cũng qua nơi mà mọi người hay checkin thổi sáo, nổi nhạc rất to khiến mình cũng có cảm xúc hơn, mình chạy còn nhanh hơn trước kể từ khi biết Trung nó đang ở ngay đằng sau, chỉ cần mình dừng lại thì có thể bị vượt mặt bất cứ lúc nào.

Rồi cái gì đến cũng sẽ đến, mình lại tiếp tục bị chuột rút, lần này chuột nó không nhanh như lần trước, nhưng mình cũng vẫn phải duy trì tốc độ để nhanh hơn đi bộ bình thường, cứ vậy 1 thời gian dài cho cơn đau tan biến.
Lên đỉnh Silver Stone tôi gặp rất nhiều các bạn chạy cự ly 21km đang ngồi tránh nắng dưới các mỏm đá, hốc đá lớn, đi thêm 1 đoạn thì gặp 2 vợ chồng anh Thịnh, chị Ngọc Thuỳ Vương đang đi dạo ngắm cảnh chụp hình cho cự ly 21km, rất ngạc nhiên và không quên chào hỏi 2 anh chị trước khi rời đi.
Rừng Trúc là 1 nơi cực kì đẹp và có phần ma mị khi chạy tới nơi đây, nó làm bất cứ ai đi qua đây đều muốn nằm nghỉ ngơi, nhìn lên trời và thư giãn, tất nhiên là có rất nhiều bạn 21km đang làm như vậy, tôi chỉ lặng lẽ chạy thật nhanh qua đoạn này.

Tôi lại gặp Ly đang uphill những bước đi mệt mỏi, lại lững thững vượt lên hỏi thăm và chạy cùng cô ấy cho tới khi cả 2 đứa gần như bị chuột rút bắp đùi trước lúc xuống dốc.
Gặp con dốc cuối cùng và còn khoảng 5km đường bê tông để tới vạch đích.
Chỉ còn 5km nữa thôi nhưng chuột ở đùi của cả 2 như sắp trào lên đến nơi, cùng rủ nhau downhill đều guồng chân thật chậm rãi, hãm người lại không để chạy nhanh quá, cứ như vậy khoảng 4km thì tôi để Ly vượt lên đi trước, mình còn sức nhưng đoạn đó không muốn chạy nữa, đi bộ 1 lúc vì biết đã đạt Target đề ra ban đầu rồi.

Đây là khoảnh khắc khi mà cách đích chỉ còn 50m nữa thôi, mình đã chính thức hoàn thành cự ly 70km đầu tiên trong đời.

Còn 5km nữa là về tới Finishline, quãng đường 100% là bê tông, tất cả đều là dốc đi xuống

Vẫn nhớ lúc chạy xuống vừa chạy vừa hỏi 1 số anh chị xem có Crampfix để xin uống cho đuổi đàn chuột đi vì mình mang đi có 2 gói và đã sài hết, nhưng không ai có hoặc có họ cũng chỉ mang có 1 gói để dùng nên không cho tôi được. May mắn có gặp chị Tam Phung cự ly 42km và được chị cho 1 gói vì chị ko dùng tới, chạy thêm 1 đoạn thì gặp Anna Tran và có hỏi thăm nhau 1 chút trước khi mình lại lặn mất.
Từ xa xa mình đã thấy Topas Ecolodge nằm ở dưới cánh đồng lúa vàng ươm, như được bơm thêm do-ping, tôi chạy 1 mạch trên con đường nhựa dốc để về Finishline, gần tơi nơi tiếng nhạc bắt đầu rộn ràng hơn, to hơn, cờ VN được cắm đều ở 2 bên đường, gặp những người đi ngược lại họ đang đeo cho mình chiếc huy chương Finisher của giải, trước khi qua vạch Finishline được 1 vài anh chị động viên mình cố lên, có gặp cả anh Viet Nguyen đang đi ngược lại về Sapa, anh bảo mình chạy tốt và anh chào tôi anh đi về trước, lỡ mất không có tấm hình nào với anh trong ngày này.

Đây là khoảnh khắc khi mà cách đích chỉ còn 50m nữa thôi, mình đã chính thức hoàn thành cự ly 70km đầu tiên trong đời.

Đây là khoảnh khắc khi mà cách đích chỉ còn 50m nữa thôi, mình đã chính thức hoàn thành cự ly 70km đầu tiên trong đời.

Finishline đây rồi, mọi cảm xúc dường như vỡ òa ngay khi tôi nhìn thấy cổng Finish, mọi người đang chờ ở 2 bên đường, các NAG đã sẵn sàng để chụp lại những tấm hình đáng quý nhất. Tôi chạy qua vạch Finish 1 cách mạnh mẽ để rồi nhận huy chương và đi ra khu phía sau để phục hồi, giãn cơ.

Tôi đã làm được, tôi đã hoàn thành mục tiêu về trước khi hoàng hôn buông xuống, về sớm hơn dự định rất nhiều. 70km đầu tiên trong cuộc đời, lần đầu biết cảm giác hoàn thành 1 cự ly Ultra 70km nó vui sướng như nào, lúc này cơ thể hoàn toàn lành lặn, không 1 chấn thương nặng đáng kể nào xảy ra.

Một kết quả vượt ngoài sức tưởng tượng, về chung cuộc hạng 15, theo giới tính hạng 12 và lứa tuổi hạng 4

Một kết quả vượt ngoài sức tưởng tượng

Tất cả đều là những trải nghiệm tuyệt vời, VMM năm nay mang đến cho tôi quá nhiều cảm xúc để tôi có thể viết ra những bài ghi chú dài như thế này đầu tiên trong cuộc đời.

Vì đây là Note cuối cùng được diễn ra trong bối cảnh giải tôi đã mệt mỏi và quên đi nhiều chi tiết giải đấu đã trôi qua 1 thời gian, nên tới đây là tốt nhất những gì tôi có thể nhớ được, có thể chia sẻ lại cảm xúc và trải nghiệm của mình lần này.
Nếu ai đọc đến đây, tôi xin cảm ơn chân thành rất nhiều vì đã chịu khó, đã nhẫn nhịn để đọc hết cái note dài dằng dặc này của tôi, và không quên hẹn được gặp bạn 1 ngày gần nhất 😀

Thành tích này đối với tôi là quá tốt, tôi không thể tin nổi là mình đã hoàn thành cự ly 70km 1 cách nhanh chóng tới vậy dù gặp rất nhiều yếu tố bất lợi ngay từ đầu và cả về tập luyện.

Lá cờ đỏ này cũng giúp tôi có thêm phần động lực, có mục đích để Finish hơn, là chiến binh nụ cười thì không thể DNF!!

Khoảnh khắc vỡ òa cảm xúc khi đặt chân tới vạch Finish

Lá cờ đỏ này cũng giúp tôi có thêm phần động lực, có mục đích để Finish hơn, là chiến binh nụ cười thì không thể DNF!!

- Tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành tới BTC đã tạo nên 1 giải Trail đầy thách thức để các runners có cơ hội để thử thách bản thân.
- Cảm ơn đội ngũ Support túc trực ở các CP, đội Y Tế, đội ngũ Support của team LDR, Times Runners, GreenStar Runners,.... nếu không có mọi người thì tôi và các runner khác đã không thể có được những kết quả như mong muốn.
- Cảm ơn đội ngũ NAG của BTC: anh Xuan Do, bạn Lưu Minh Khương, anh Nguyen Khac Chien, anh Phạm Phương,.... và team Activ Media, IMSports cùng 1 số NAG khác, đặc biệt là chị Trang Vy đã giúp tôi lưu lại những khoảnh khắc đẹp. Một mùa giải đã qua, nhưng tất cả những hình ảnh, những trải nghiệm là còn mãi!!
- Cảm ơn tất cả những Runner, những người cùng chung sở thích đã góp phần tạo nên 1 Trail Festival của riêng chúng ta, cảm ơn những người bạn gặp trên đường đã giúp nhau tiếp thêm động lực, cảm ơn những người bạn của tôi đã cổ vũ, động viên, giúp tôi có những động lực to lớn để hoàn thành cự ly này.

Trong đầu tôi trước khi về đến vạch Finishline đã có suy nghĩ, nếu như mình đăng ký 100km thì có khi cũng hoàn thành... nhưng ngay sau đó tôi đã gạt ngay suy nghĩ đấy, hoàn thành 70 không có nghĩa là sẽ hoàn thành được 100. Lỗi do tôi đã không dám đưa ra quyết định để thử thách 100km một lần nữa, lí do thì ở phần 1 tôi đã chia sẻ.

 Ngay sau khi về đích là mở Result lên xem mình về hạng mấy, suýt thì về trong top 3 lứa tuổi.

 

#ActivRunners
#VMM2020
#OperationSmile
#Untilweheal

Link bài viết gốc phần 3: