Sub 2:30, Nữ điều dưỡng 41 tuổi đạt kỷ lục của chính mình
Nữ vận động viên ấy là người mẹ của 3 đứa trẻ. Cô chạy 95 – 110 dặm mỗi tuần trong khi vẫn làm việc toàn thời gian (full time) và đạt chuẩn Olymic hạng A ở giải chạy Rotterdam.
Hình ảnh Groner trên đường chạy Rotterdam
Khoảng 1 tuần trước, cậu con trai 11 tuổi của Roberta Groner, Dylan đã có bài tập ở trường là viết về người nổi tiếng. Và cậu bé đã tra trên Google tên mẹ mình, in ảnh mẹ và thuyết trình trước lớp về người nữ vận động viên nổi tiếng này.
Và nếu cậu bé tìm kiếm tên mẹ mình trong tuần này, cậu sẽ nhận được thêm nhiều thông tin hot về mẹ mình hơn nữa. Groner, người mẹ của 3 đứa trẻ, 41 tuổi và làm ở vị trí điều dưỡng (full time), đến từ Randolp, New Jersey, đã hoàn thành giải chạy Rotterdam với thành tích tốt nhất 2:29:06 (sub 2:30), ngày 7 tháng 4 vừa qua. Cô đứng vị trí số 5 và trở thành 1 trong 2 người phụ nữ Mỹ đạt chuẩn Olympic (dẫn đầu Aliphine Tuliamuk, người về đích vị trí số 3 ở 2:26:48).
Lần này, cô đã phá vỡ kỷ lục của chính mình 1 phút 30 giây, 2:30:38 là thời gian cô đã hoàn thành đường đua tại giải California International Marathon 2017. Thời điểm đấy đã là một bước đột phá, đưa tên tuổi cô nổi danh. Và ngay trước đó 1 tháng, hồi tháng 3, cô đã về đích nhanh nhất ở cự ly 8K, 26:48 và ghi danh ở Giải vô địch USA Track & Field Master 8K tại Virginia Beach. Tốc độ này đưa cô tới gần hơn kỷ lục của Deena Kastor’s hồi 2015 với thời gian là 2:27:47.
Groner chia sẻ rằng kỷ lục của Kastor là mục tiêu của cô. Nhưng khi nói về đường chạy lần này tại Rotterdam, cô khẳng định rằng: Cô sẽ nỗ lực cao nhất, đó chưa phải là tốt nhất đối với cô.
“Tôi không muốn dừng lại ở đó, tôi muốn lại bắt đầu và vào cuộc đua với mọi người” cô nói với Runner’s world.
Trở thành Elite running (Siêu sao chạy) đầy bất ngờ
Những ngày này, như một điệp khúc, các hashtag #fasterasamaster, #noagelimit xuất hiện ngay dưới mỗi tin mạng xã hội của cô. Nhưng tham vọng của cô không dừng lại ở mục tiêu như hồi 2011, khi cô tham dự giải Chicago Marathon ở 3:12:42 sau một thời gian dài không chạy. Cô đã tham gia chạy hồi phổ thông và một vài năm sau ở trường đại học St.Francis, nhưng lại ngưng chạy sau khi rời trường.
Cuộc sống cô rẽ ngã khác. Cô kết hôn và có 3 cậu con trai (Ngoài Dylan, là Bryan 15 tuổi và Aiden, 12 tuổi), công việc là điều dưỡng viên. Và khi Dylan lên 2 tuổi, cô quyết định cần có một hoạt động gì cho riêng mình. Những người bạn ở Pittsburgh, Pennsylvania, nơi cô sống khi đó đã đưa cô đến với marathon.
Sau Chicago chưa thành công. Cô tham gia Boston Marathon 2013 và đạt 2:57:58. Tới 2017, cô đã đạt ở mức 2:50:48, đưa vị trí của cô từ 102 lên thứ hạng 16. Cô cũng đã hoàn thành giải New York City 2015 ở thời gian là 2:45:30, sau đó dành chiến thắng ở Mohawk-Hudson Marathon 2016 với thời gian 2:37:54. Và trên cuộc hành trình đó, cô nhận ra khả năng của mình và nỗ lực là thứ cô còn thiếu khi ở tuổi trẻ.
Và cô giải thích thêm, liên quan tới những đứa con của mình “Tôi làm điều này là cho chúng, chúng sẽ nhìn thấy điều đó và chúng sẽ cố gắng”, “điều tôi làm cho thấy rằng bạn có thể làm bất cứ điều gì mà bạn muốn hoặc bạn thích làm và miễn là bạn nỗ lực, bạn sẽ hạnh phúc”.
Nỗ lực làm việc và càng nỗ lực luyện tập hơn
Tự khám phá khả năng & đam mê của mình, giờ đây mỗi tuần, cô tự hoàn thành 95 – 100 dặm chạy và vẫn đảm bảo thời gian cho công việc (full time) và chăm sóc 3 đứa trẻ (cô đã ly hôn). Cô thường thức dậy từ lúc 5h sáng, trước khi đưa chúng tới trường. Cô chạy một lần sau khi lũ trẻ đi học và thêm một lần nữa từ 30 – 45 phút vào giờ nghỉ trưa.
Ngày thứ 4 hàng tuần cô thường chạy từ 11 – 13 dặm, là ngày cô không phải trông lũ trẻ. Cô chạy khoảng 4 dặm ở pace 5:35, 2 dặm tiếp theo là 5:30, 2 dặm ở 5:25. “Nhiều khi đôi chân cũng mỏi dã dượi nhưng càng ngày sẽ càng nhanh hơn” cô chia sẻ. Ngày thứ 7 cuối tuần có thể cô sẽ chạy quãng 15 dặm (ở pace 6:45 – 7) và 22 dặm vào chủ nhật.
Lịch tập luyện của cô được hướng dẫn bởi Steve Magness, người đã song hành cùng cô kể từ sau cuộc đua New York City Marathon vào tháng 11, khi ấy cô đạt 2:31:01 và xếp hạng thứ 12.
Với lịch trình dành cho Groner trong mùa đông khắc nghiệt này, nhiều tuần liên tiếp đã không thực hiện được. Thậm chí, cô phải bước lên máy chạy bộ lần đầu tiên sau 2 năm. Cô định tập nhưng cảm thấy không dễ chịu ở thắt lưng.
“Tôi đã nhắn tin cho Steve và nói “Tôi sẽ thực hiện được điều này dễ dàng. Sẽ thử trở lại vào thứ 6”. Giữa họ thường có những trao đổi như vậy, Magness tin tưởng ở đối tác của mình khi mà anh chỉ cần hướng dẫn rất nhẹ nhàng.
“Cô ấy có rất nhiều kinh nghiệm, cô ấy có lũ trẻ, công việc và làm tất cả mọi thứ một cách điên rồ” Magness đã kể với Runner’s world. “Vì vậy, cô ấy sẽ tự biết rõ về cơ thể của mình và có khả năng chịu áp lực còn tốt hơn cả tôi”.
Vượt qua Rotterdam
Vài tháng sau giải New York, cả Groner và Magness cùng đồng ý kế hoạch luyện tập để đạt sub 2:30 tại giải Rotterdam. Điều này thúc đẩy cô rất nhiều, cô đã thay đổi kế hoạch vào cuối năm ngoái, bỏ qua giải Boston để tiến vào Rotterdam. (Cô ấy đã đưa ra lựa chọn này ngay cả từ khi bắt đầu, cô đã nhận được một sub-elite bib (bib dành cho hạng ưu tú), điều này khiến cô không thoải mái nhưng cũng là động lực dành cho cô).
Gronner có dự định hoàn thành ½ quãng đường trong 1:15, cô ấy đã đạt được một cách hoàn hảo. Cô nói “Tôi cảm thất thật tuyệt với cho đến 38K”, đôi chân cô bắt đầu mỏi và trở nên nặng nề trong 5K cuối cùng.
Cô lúng túng trước các vận động viên nam và không thấy một người phụ nữ nào. Ngay khi năng lượng trở lại, cô rẽ nhánh vào đường thẳng cuối cùng, nơi Groner nhìn thấy 2 người phụ nữ phía trước cô. Cô không chắc chắn mình đang ở đâu và không thực sự tự hào về cú đột phá của mình, nhưng cô đã vượt qua họ.
Kết quả cho thấy là cô đã không tiến bộ, cả Groner và Magness đều công nhận điều đó. “Một trong những điều mà tôi đã học được là không nên đặt giới hạn cho cô ấy” Magness nói.
Tiến lên và hướng về phía trước
Vài ngày sau lễ ăn mừng chiến thắng ở Amsterdam, bao gồm tiệc trên du thuyền, tour đạp xe và dừng ở nhà máy bia Heineken, Groner đã trở về nhà vào thứ 4. Cô ấy lao thẳng tới chỗ làm vào thứ 5 trước khi nghỉ để cổ vũ cho bạn trai ở giải Boston vào thứ 2 tới.
Hiện tại, Groner chạy cho câu lạc bộ điền kinh New York và có sự hỗ trợ từ chương trình Tracksmith’s OTQ nhưng không phải là tài trợ chính thức. Họ có thể đề xuất một cách chính thức? Cô ấy không chắc chắn về điều đó “Tôi không nghĩ về điều đó, vì nó sẽ chẳng thay đổi những gì tôi đang làm”.
Cô ấy vẫn đang nỗ lực trên phần còn lại đường đua của mình và tìm ra mục tiêu mà cô muốn. Cô ấy biết tuổi tác có thể khiến cô chậm lại. Nhưng như Magness đã chỉ ra, đôi chân cô đã vượt xa vài dặm so với nhiều vận động viên ưu tú khác và bên cạnh đó, khả năng của những vận động viên như cô trên đường chạy cho thấy cần suy nghĩ lại về những quan điểm hiện tại đối với tuổi tác.
Và Groner không xem chiến thắng này là điều cần đạt được trong các cuộc thi tiếp theo, trong đó có U.S. Olympic Marathon Trials 2020 ở Atlanta. “Tôi chưa bao giờ hài lòng”, “’Tôi không biết đâu là mục tiêu cuối cùng. Chỉ có thể tiếp tục tiến lên” Cô chia sẻ.
Nguồn tin: Runner's World